Truyện sex - Tải Truyện sex mới nhất miễn phí cho điện thoại

Truyện sex - Tải Truyện sex mới nhất miễn phí cho điện thoại


HotClip

HotClip
Tuyển tập kho 10,000 clip nóng bỏng và hấp dẫn nhất!
TẢI MIỄN PHÍ

Bây giờ em là của anh truyện 16+

Bây giờ em là của anh truyện 16+ Người yêu cũ của Hạ và ả ta đang ngôi sát vào nhau bên chồng thiệp cưới đỏ sẫm- Ơ… – nàng không sao thốt nổi một câu cho đủ ý khi vừa gặp anh ta.

Nói thế nào cho chính xác để miêu tả về vẻ bề ngoài khi gần một năm nay không gặp anh ta nhỉ? Anh ta khác nhiều. Bộ vest bóng bẩy thay vì quần jeans và áo thun năng động. Đến cả đôi giày mà anh ta đang mang, một màu nâu trầm nổi bật dưới ánh mặt trời thay vì đôi giày thể thao mà nàng thường lau cho vào mỗi dịp cuối tuần khi ghé phòng trọ thăm. Đến cả chiếc LX mà anh ta đang chạy nữa… Đâu rồi một chàng trai nàng đã yêu trong suốt bốn năm qua? Nàng không biết và chẳng ai biết. Kể cả Chúa có cho nàng một câu trả lời thì sự thật này vẫn chẳng bao giờ thay đổi, anh ta bỏ rơi nàng và chuẩn bị kết hôn với một cô gái gốc miền ngược và tất nhiên, hàng hiệu cũng “đắp đầy” từ đầu đến tận gót chân của cô ta.

Nàng không cảm thấy choáng váng, nàng chỉ hụt hẫng một chút thôi. Vai nàng đang rung lên nhưng không phải vì cảnh tình tứ ban nãy vừa hiển hiện trong cặp đồng tử của nàng, mà mùa đông Hà Nội năm nay lạnh hơn nhiều thì phải ?

Nàng đi chầm chậm vào sát mép đường, cố lờ đi cảm xúc của bản thân và căng mắt dò tìm địa chỉ chính xác của quán cà phê- nơi cô bạn An Di đang ngồi chờ.

Đẩy cửa bước vào, nàng lụi cụi bấm số tìm chỗ An Di. Khuôn mặt nàng lại trở nên căng thẳng thêm một lần nữa khi bắt gặp anh ta đang ngồi cách chỗ An Di chẳng quá ba mét. Và nàng chỉ muốn nhảy dựng lên ngay lập tức.

Nhưng An Di đã nhìn thấy nàng. Cô cười quá tươi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. An Di mặc váy bầu chấm bi, chiếc áo choàng lông màu xám bao quanh bờ vai của cô mà nàng biết tỏng, cô đang cố che đi phần vai mập ú vì lượng cân tăng lên đột ngột. Nàng không nên cư xử bất lịch sự, nhất là trong không gian quán xá trầm lắng như thế này.

- Hạ ơi. Hạ ơi… – An Di đưa cả cuốn tạp chí lên ve vẩy gọi nàng.

Nàng nhăn mặt, cố gắng thẳng người đi về phía góc phòng. Dù không cố ý, nhưng nàng biết tỏng, ánh mắt ai đang dán chặt vào lưng mình khi những bước chân nhanh và nhẹ của nàng vừa lướt qua chiếc bàn mây chết tiệt ấy.

- Ơ kìa… – nàng cười tươi. – Ai đây có phải nàng An Di đỏng đảnh ngày nào giờ đã sắp lên chức mẹ phải không nhỉ?

- Bị dụ, bị dụ mày ơi…! – An Di cười phá lên

Và nàng cũng cười phá lên vì cái giọng điệu có một không hai của cô ấy. An Di người gốc Sài Gòn, học chung với nàng cả mấy năm đại học. Giờ cô ấy đã có nhà cửa, chồng con đủ đầy, ấy vậy mà nàng vẫn đau đáu những tổn thương của tình đầu tan vỡ, cũng như chưa an phận nổi một ghế công chức nhà nước giữa đất thủ đô.

- Nhanh quá! Nhanh quá. Thế mày ra Hà Nội cùng với chồng hay…

- Mẹ chồng. – An Di nháy mắt và cướp lời nàng ngay. – Sợ chưa? Chỉ sau một ngày 20/10, tao đã trở nên được nuông chiều quá mức cho phép.

An Di vui vẻ kể cho nàng nghe về những món quà hay sự hiểu lầm không đáng có để rồi được chiều chuộng như ngày hôm nay. Còn nàng cứ thuỗn mặt ra nghe “pháo bông nổ” và cười khúc khích vì sự hàn thuyên quá ư nồng nhiệt của người bạn suốt nhiều năm không gặp. Nhưng An Di càng vui cười và hào hứng bao nhiêu thì nàng chỉ càng cảm thấy mình cô độc và đơn lẻ nhiều thêm theo từng giây trôi qua.

- Mày giỏi và quá cao chiêu nữa. – Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.

- Thấy chưa? Ai biểu mẹ chồng – nàng dâu là không thể hòa thuận cơ chứ? Tao đánh bại cái nhận định cổ hủ ấy chỉ trong vòng một tháng thôi à nghen. – An Di hếch mặt lên. – Cơ mà mày và chàng ý cũng tính gì đi chứ? Chẳng lẽ cứ “yêu nhau để đấy” như vậy à?

“Yêu nhau để đấy” – nàng cười tủm rồi hà hít ly cà phê sữa nóng đang để ở trước mặt. – Yêu nhau rồi để đấy còn gì. Thế mày muốn tính đi đâu nữa?

- Ơ… – An Di đanh mặt lại. – Đừng đùa chứ cô, tôi là tôi ngưỡng mộ tình yêu của hai người lắm ấy. Cơ mà chẳng phải chỉ có một mình tôi đâu, có khi cả khóa học ngày ấy tôn thờ tình yêu của mày chứ bộ.

 

Tình yêu của nàng được ngưỡng mộ kể cũng phải. Nàng nghèo là thế, anh ta nghèo là thế, thay vì đi picnic những dịp lễ cuối năm, cả hai người lại chẳng đèo nhau trên chiếc xe máy cũ lượn lờ vòng quanh Hồ Tây hay những ngóc ngách quanh phố phường Hà Nội. Thậm chí, mưa gió cũng như chiều đông, cả nàng và anh ta đều cười đùa nhả ra khói chỉ để cố bán hết những bông hồng hơi thâm cánh còn sót lại cho đám sinh viên hay khách qua đường?

- Hắn chuyển lên miền núi công tác rồi mày ạ! – Nàng cười khẽ.

- Thế hắn không ước hẹn hay hứa hôn gì à?

- Có! Nhưng tao không cần. Trai Hà Nội ở đây lại chẳng đầy ra. Hắn lên đấy lại chẳng đùa vui thỏa thíchcùng những điệu múa khèn vào đêm chợ tình rồi ý chứ!

- Eo ôi. Sao dạo này cô thay đổi thế? Ngày xưa, tôi chẳng can ngăn mà cô cứ khăng khăng yêu cho bằng được? – An Di cạu mày nhăn nhó. -Thế thực hư là làm sao? Mày không còn tin tưởng để kể với tao như những đêm còn là sinh viên nữa à?

Nghe cái giọng hờn dỗi của An Di mà Hạ thấy ấm lòng hơn chút ít, dù cho đề tài mà cô nàng đang đả động tới có độ sát thương không hề nhỏ.

Hạ hất hàm về phía trước. An Di tò mò, cũng đưa mắt nhìn theo hướng mắt của Hạ và há miệng vì sốc. Bạn cũ của cả hai người đang ngồi cạnh một cô gái mà An Di chắc rằng, nhan sắc của ả chỉ bằng một góc của Hạ, đấy là tính cả ký son phấn mà ả đã cố tình tô đắp để che đi những khuyết điểm quá lố ở mặt tiền. Điều đáng nói là, “bạn cũ” và ả cùng ngồi sát vào nhau, phía trước là chồng thiệp cưới màu đỏ sậm, người đối diện là chàng trai ngồi quay lưng lại với cả hai người.

Vẫn cái kiểu trẻ con và thích trêu chọc, An Di nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi về phía giữa phòng, dơ chân đá vào chiếc ghê mây cạnh người “bạn cũ”. Rồi cô ‘á’ lên một tiếng giả vờ kêu đau.

- Cô không sao đấy chứ? – Tùng rối rít và nhanh đỡ lấy hai tay An Di.

Cô nhăn nhó mặt, liếc nhìn nhanh về phía Hạ đang ngồi với bộ mặt không thể buồn cười hơn. Vẫn là khả năng vờ vịt, An Di vịn cả người vào đôi tay cơ bắp màu rám nắng của Tùng để đứng lên. Chàng trai ngồi cùng bàn với Tùng cũng nhanh chóng đỡ bà bầu An Di đứng dậy.

- Ơ. Hà Nội nhỏ hay sao ý mà tớ gặp người quen miết vậy nè! – An Di làm bộ sững người, cô cười tươi với cả hai chàng trai.

- An Di à? Cậu từ Sài Gòn ra bao giờ thế? – Tùng cũng ngạc nhiên không kém.

- Mới vài bữa thôi… Nhưng sao con Hạ nó kêu, bạn lên miền núi để công tác nhỉ? Cậu về xuôi chơi đấy à?

Ở phía cuối phòng, Hạ lấy tay che miệng cười khúc khích. An Di cũng nhanh chóng nhận ra ngay ánh kiểu nhìn hà khắc của cô ả đang ngồi cạnh Tùng.

Chân mày Tùng co lại, hai bên thái dương của anh khẽ rung lên. – À? Thế à? Tớ chuyển về xuôi rồi. – Anh nói ngập ngừng. – Cậu ra Hà Nội chơi lâu không thế? Cậu ra với chồng à?

- Không. Tớ ra với mẹ chồng nhưng đang bị con Hạ nó bắt cóc, nó ngồi kia kìa…- Khi An Di chỉ tay về phía bàn cuối, ở đó chỉ còn là hai ly café sữa nóng trên mặt bàn. – Quái? Con nhỏ này vừa mới ngồi đó cơ mà… Vậy thôi, mình hẹn cậu vào dịp khác nhé, tớ đi kiếm nó đã…

An Di nhanh chóng rời khỏi bàn, khác hẳn với vẻ khệ nệ bụng bầu như lúc đến. Tùng cười gượng, ả ngồi cạnh làm bộ mặt lạnh tanh, chỉ có chàng trai ngồi đối diện là mỉm cười lịch sự vì cô biết gần như chắc chắn – anh ta từng học khóa trên và có một lần tới ký túc xá vào ngày 8/3 với những bông hoa hồng giấy khiến nàng Hạ phải trốn trong nhà tắm suốt gần hai giờ đồng hồ khi anh cương quyết chờ đến mười giờ đêm mới chịu ra về.

Hạ ở trong toilet, điểm tô lại phấn má hồng và xõa tung mái tóc dài. Vừa nhìn thấy An Di đẩy cửa bước vào, nàng đã cười phá lên khiến An Di không kịp quở trách:

- An Di ơi, mày cao chiêu quá ý. Mày có biết gia đình cô ả ngồi cạnh hắn là ai không? Gia đình ả ở trên dân tộc, làm nghề buôn gỗ lậu ý…

- Ơ. Thề là tao ám chỉ một mũi tên mà lại trúng hai đích à? Ha ha…- An Di cười hồ hởi. Càng ngẫm bụng, cô lại càng ghét ả kia hơn. – Nhưng mà Hạ ơi, tớ vừa gặp Tú đấy. Anh ta ngồi cùng bàn với hắn. Nhớ không? Tú hoa hồng giấy đấy?

- Nhớ? Nhưng sao? – Hạ nói tỉnh bơ.

- Thì còn làm sao nữa. Tao nhận ra anh ta ngay nhưng không nói chuyện vì lúc đó không tiện. Nhưng anh ta lại cười với tao mới chết chứ? – An Di cười tươi, – Anh ta càng ngày càng phong độ lắm ấy.

- Mày vẫn nhớ vụ 8/3 đấy à? Bây giờ ông lại chẳng yêu vài người rồi ý chứ? Ông mà còn nhớ tao thì tao hiểu được định nghĩa của tình yêu là gì luôn.

- Ai mà biết được? – An Di cao giọng. – Ông vẫn còn nhận ra và cười với tao mà. Ông chẳng quên nổi mày đâu – “bóng hồng ở trong tim anh ạ” – An Di đặt tay lên ngực trái phụ họa cho lời dẫn mà Tú từng ghi ở trong tấm thiệp.

- Yêu đương gì nữa? Cậu không biết là ngày tận thế đang cận kề à? Không yêu không yêu. – Hạ đánh trống lảng

- Nỡm. Càng tận thế thì càng phải yêu. Yêu thử đi cho biết cảm giác nó như thế nào chứ?

Nàng hiểu ý An Di là gì? “Yêu cho biết cảm giác” chứ không phải “Yêu cho tim mềm sống lại và đẫm yêu thương”.

Da nàng đột nhiên nổi mẩn khi nghĩ đến sự đụng chạm thể xác. Nàng chết rồi, một lần là quá đủ.

Nàng kéo tay An Di ra ngoài: “Đi dạo nhé? Mày còn nhớ phố phường Hà Nội không thế hả?”

Ông ta chồm người về phía Hạ và lau những giọt rượu rơi vãi trên khoảng ngực côHạ trở về nhà sau buổi chiều dạo phố, nàng cảm thấy mệt lừ và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nàng không hiểu được định nghĩa yêu đương của một số người. Ví như Tùng, anh ta ruồng bỏ nàng ngay khi xin được vào công ty xuất nhập khẩu gỗ và giờ đã chuẩn bị kết hôn. Ví như An Di, người bạn thân ghẹo trêu dù nàng biết đó chỉ là câu bông đùa không ý xúi giục nhưng má nàng vẫn đỏ bừng lên khi nghĩ về Tú, người mà nàng đã từng nghĩ, anh chỉ mãi mãi là anh em quen biết qua vài ba câu chuyện phiếm khi ngồi tụ tập cùng đám bạn bè hoặc khi về quê chơi, cả hai cùng tham gia một số công tác đoàn ở xã.

Đồng hồ báo thức đổ chuông, Hạ kéo vội bộ đồng phục của công ty đã ủi ở ngay giá phơi mặc vào người. Nàng phải tới Badica, tối nay có buổi ký kết hợp đồng quan trọng cho dự án quý một của năm mới. Nàng sẽ được thưởng lớn trước ngày nghỉ tết, nhất định thế, nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ.

Quán bar cũng vừa bắt đầu vào giờ mở cửa, khách trong bar không đông, mấy ô truyền hình cáp chiếu đầy những trận bóng lớn nhỏ. Mấy góc xung quanh là đám thanh niên vỡ giọng, cười đùa ầm ĩ. Đưa mắt nhìn một lượt, nàng nhận ra ông Trương đang ngồi trên ghế cao bên quầy rượu, thi thoảng lại ghẹo trêu cô gái hầu chuyện đang đứng sát bên. Nàng đã quá quen với cảnh tình tứ kiểu này, một trong những khởi đầu để bản hợp đồng hàng nghìn tỷ được ký kết.

- Ông Trương ngồi kia, mình qua đó đi anh. – Hạ quay lại nói với Tài – giám đốc công ty và cũng là “chồng hờ” của nàng mấy tháng nay.

Tài ậm ừ bước theo nhưng được vài bước, anh kéo mạnh cánh tay nàng, giọng hầm hè: – Cô biết rõ là hôm nay phải đi ký hợp đồng cơ mà. Sao lại ăn mặc quần áo kín như bưng thế này, hả?

- Trời lạnh, anh biết mà! – Nàng bặm môi.

- Thế cầm tiền có lạnh không? – Tài quát lên. – Chết tiệt, đi vào toilet nhanh.

Hạ chẳng nói thêm câu nào, rẽ nhanh vào lối cửa theo biển thông báo. Giám đốc của nàng, anh ta muốn đối tác làm ăn chỉ cần nhìn chằm chằm vào khoảng ngực trắng và cặp giò dài miên man của nàng khi nàng đu người ngồi trên chiếc ghế cao. Và như thế, anh ta sẽ nói về những khoản lợi nhuận mập mờ, cũng như những mánh khóe có thể trốn được thuế truy thu của nhà nước nếu hai bên chấp nhận những điều kiện trong hợp đồng.

- Giờ thì khá hơn rồi đấy. – Tài có vẻ ưng ý. – Lão Trương là người gốc tàu, cũng không quá khó để ngay sáng sớm mai em có được vài nghìn đô tiền mặt đâu. Những ngón tay ram ráp và lạnh buốt của Tài khẽ lướt trên bầu má nàng, tiếp đến là trượt thẳng xuống khe ngực được phô ra một cách quá lộ liễu giữa cổ áo vest hình chữ V…

Hạ cứng người, nàng không nghĩ là mình vừa bắt gặp một người quen. Nàng sải bước dài đi theo Tài về phía quầy rượu.

- Chào ông Trương. – Tài cười lớn và nhanh nhảu bắt bàn tay béo mũm của đối tác làm ăn. – Thật ngại vì đã để ông phải chờ lâu.

- Không lâu, không lâu… – Ông Trương cười nhếch môi. Cặp mắt nhắm hờ của hắn cũng vừa kịp liếc nhìn sang cô gái ăn vận bộ đồ chỉ phối màu đen, trắng đứng kế bên Tài. Ông Trương gật đầu và cười ẩn ý với Tài chỉ sau hai giây.

- Giới thiệu với em, đây là ông Trương, tổng giám đốc của công ty. Còn đây là Hạ, thư ký của công ty chúng tôi. Khi thấy Hạ không phản ứng gì, Tài cau mày, huých mạnh vào khuỷu tay nàng.

Như một cỗ máy vừa được lắp động cơ, Hạ cười hiền mà giống như kẻ đang khoe bộ răng đều như hạt bắp. Nàng chìa tay ra phía trước, chạm vào bàn tay mà ông Trương đang chờ sẵn. Không kịp rút tay lại ngay như dự định, bàn tay gã đã siết mạnh lấy tay nàng, đung đưa cuồng nhiệt như thể một con chó đang săn đang xé một chiếc áo cũ. “Bàn tay em… rất đẹp”…- ông ta nói và buông tay nàng ra.

- Cảm ơn… ông. – Hạ nắm bàn tay mình lại, nước mắt nàng chực trào ra.

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ tham gia những cuộc ký kết hợp đồng, càng không phải là lần đầu tiên nàng có những cú đụng chạm ghẹo trêu của các ông to mặt lớn như lão Trương, thậm chí, còn đi quá giới hạn nhiều hơn thế. Nhưng đây là lần đầu tiên, một người mà nàng quen biết đang chứng kiến và có cái nhìn rõ nét nhất, chân thực nhất về công việc mà nàng đã sa ngã, thậm chí nếu một ngày nàng rút chân được khỏi vũng bùn lầy này thì người quen đó cũng đã biết đến một nàng Hạ hư hỏng, không đạo đức. Không phải ai khác, Tú đang ngồi ở bên quầy phía đối diện và nhìn nàng chăm chăm.- Vào đây, vào đây. – ông Trương kêu lên. – Phải uống vài ly cho ấm bụng đã, nhỉ?

- Phải, phải. Ông Trương nói chí phải. – Tài hùa theo rồi quay lại thì thầm vào tai nàng. – Bị cứng quai hàm rồi à? Cả cái cổ áo kia nữa, bẻ rộng vành và tháo một nút cúc ra. Chết tiệt.

Hạ không nói lại lời nào, xõa tung mái tóc dài ra phía trước để cố che đi khoảng trống trước ngực. Giá như, Tú không ở đây, không phải nơi này.

- Dạ, anh có cần gọi thêm người phục…. – cô bồi bàn chưa nói dứt câu, ông Trương đã phẩy tay.

- Khỏi. Mang rượu ra đây là đủ rồi.

Vừa ngồi xuống ghế, nàng đưa mắt nhìn về quầy rượu qua tấm rèm mỏng. Tú vẫn ngồi ở đó, tay cầm ly rượu lắc lắc theo tiếng nhạc. Cô gái hầu chuyện đang đặt chân lên đùi anh, rất nhanh những ngón chân linh hoạt đang cử động tự tin một cách mù quáng. Kỳ lạ thay, anh vẫn hướng mắt về phía nàng, tay kia của anh nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô hầu gái rượu, nhấc ra khỏi đùi mình và buông thõng. Anh đang nói gì đó với cô ta nhưng vẫn không rời mắt khỏi nàng. Và khi anh đưa rượu lên môi, cô gái hầu chuyện kia tự trườn mình xuống chiếc ghế cao, bỏ đi nhanh chóng.

Nàng dõi theo anh ở phía xa mà không ý thức được những gì đang xảy ra với mình. Đến khi nàng phát hiện ra sự xâm nhập ở gần vùng nhạy cảm, nàng mới hét toáng lên, ly rượu trên tay nàng cũng vì thế mà bị hất ngược lên, và có tiếng choang nhỏ khi nó tiếp xúc với sàn nhà.

- Xin lỗi. Xin lỗi… – Hạ lúng túng.

Nàng chộp nhanh mảnh khăn giấy ở trên mặt bàn. Nhưng ông Trương đã kịp giành chúng lại về tay mình.

- Cưng? Anh nghĩ chúng ta không nên phí phạm rượu như thế! – Ông ta cười thành tiếng và đánh mắt qua Tài – Phải vậy không, thưa ông giám đốc?

Ngay cả khi Tài chưa nuốt trọn câu hỏi đó, ông Trương đã chồm người về phía Hạ đang ngồi, những giọt rượu trên khoảng ngực nàng đã không bị bỏ phí theo đúng cách mà ông ta nhắc nhở. Nàng cứng người. Nhưng trước khi nàng có thể đẩy người đàn ông sỗ sàng này về đúng vị trí, ông ta đã yên vị lại trên ghế của mình kèm theo nụ cười đàng điếm.

Ở phía quầy rượu, người đàn ông ấy cũng đã bỏ đi.

Khi anh ghì sát vào người mình, Hạ cũng khao khát có được sự đụng chạm hơn thếGần bảy giờ sáng, qua lớp kính ô cửa sổ, những giọt mưa phùn lất phất bay tạt vào mặt kính rồi chảy thành từng giọt dài. Nàng áp má mình vào bề mặt kính lạnh toát, thẫn thờ nhìn mưa bay mà cố lờ đi những giọt nước mắt của chính mình. Những giọt nước mắt bám đuôi nhau, tạo thành vệt lem hòa làm giông bão trong căn phòng tưởng chừng như bình yên, không gió thổi.

Đêm qua, hình ảnh anh len lỏi vào cả trong những giấc mơ chập chờn, anh xuất hiện lặng lẽ hệt như cái cách anh biết đến con người đang tồn tại của nàng tại Badica nhập nhòe ánh đèn xanh đỏ. Và lúc này, đôi mắt đó như ám ảnh thần trí nàng, có chút gì đó day dứt, xót xa.

Nàng hiểu, nàng đã khác bốn năm về trước, không còn tươi cười và đơn giản, không ngây ngô cũng mất đi sự dè dặt, ý nhị của con gái. Nàng đã tự biến mình thành nô lệ của đồng tiền.

Còn anh thì khác, anh đã không còn là người yêu mến, chờ đợi và cứu giúp nàng. Anh đã không còn là người đàn ông mạnh mẽ, sẵn sàng chịu những vết bầm đau chỉ để lôi kéo nàng ra khỏi đám con trai quấy rối, ghẹo trêu ở cổng trường học năm cấp ba. Anh đã không còn là người đàn ông sẵn sàng ngồi đợi hàng giờ đồng hồ chỉ để tặng nàng những bông hồng giấy mặc cho đám con gái trong ký túc xá cười đùa, trêu chọc…

Nhưng không phải, tại nàng đã thay đổi và trở nên hư hỏng mà thôi.

Điện thoại réo inh ỏi. Nàng đờ đẫn nhìn theo cái vật vô tri vô giác đó. Trên màn hình, Tài đang gọi…

Tần ngần mất vài giây, rồi nàng cũng nghe máy:

- Em nghe ạ.

-Khỏe chưa? – Tài hỏi cộc lốc. – Hôm nay mà vẫn không ký được hợp đồng thì lão tổng cho cả hai ăn đủ đấy!

- Em biết rồi!

- Chiều rẽ qua công ty lấy tài liệu. Tối nay vẫn ở chỗ cũ, biết phải làm gì rồi đấy. Tự bắt taxi mà đến đó. – Tài nói như ra lệnh.

- Vâng. Vậy em…

Nàng chưa dứt câu, đầu dây bên kia cũng ngưng tín hiệu kết nối. Nàng cười nhạt.

Kéo chiếc áo khoác để trên thành ghế, nàng mặc nhanh vào người. Suốt từ tối qua đến giờ, bụng nàng chỉ là thứ rượu mạnh cùng vài miếng hoa quả ướp chất bảo quản.

Nhưng khi cánh cửa cổng đầu hẻm mở ra, hình ảnh dội vào mắt nàng lại là người đàn ông thân quen đến sửng sốt. Anh đang đứng dưới ô, nước vẫn chảy thành từng dòng qua những sườn ô. Trên lớp áo khoác của anh, một lớp mưa mỏng bám đầy và tạo màu đen bóng. Nàng im lặng nhìn cách anh thu gọn chiếc ô, rũ bỏ nước mưa đang bám trên tay áo, rồi những cơn ho khản đặc từ anh làm nàng xót xa.

- Anh chạy vào đây đi. – nàng gọi lớn. Anh sẽ cảm lạnh cho mà xem.

Ở đầu con hẻm, Tú ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Mắt anh nheo lại, mặt lớp kính cận đang nhòe đi bởi nước mưa.

- Thấy không? Em Hạ này. Là mùa Hè ấy! – Nàng nói lớn hơn.

Tú cười rồi đi nhanh về phía nàng đang đứng.

- Em đi đâu đấy? Ăn mặc thế kia lại ốm cho xem.

Nàng hơi chột dạ, “ăn mặc thế kia…?”. Nhưng không, buổi sáng hôm nay, nàng kín đáo trong bộ quần áo ngủ, chân đi dép lê lệt bệt xuống nền xi măng nhưng áo khoác ngoài lại là màu da báo. Nhìn nàng có vẻ luộm thuộm, lếch thếch hơn là con bé quê mua mới lên thành phố.

- Em đi mua đồ ăn sáng. Ngay đầu ngõ mà. Thế anh đi đâu mà sớm vậy?

- Anh qua chỗ em. – Tú không giấu diếm. -Thế em ăn gì? Hay cùng qua tiệm bên kia đường nhé!

Nàng lắc đầu: “Nhìn anh thế kia, em thế này. Chẳng đâu vào đâu cả. Xôi khúc là thơm ngon lắm rồi. Mà anh tìm em hay tìm em nào ở gần khu trọ này cơ? Em chỉ cho”.

- Tìm em. Dù sao cũng lâu rồi không gặp nhau mà. Cuối tuần này anh về quê, em có gửi gì về cho hai bác không?

- Anh làm em ngại quá ý. Lần sau anh điện thoại cho em là được rồi. Em cần gửi gì thì sẽ mang qua.

Tú không trả lời, anh nhìn Hạ vài giây rồi quay đi.

- Vậy cùng xếp hàng và mua đồ ăn sáng nhé!

Hạ cười tươi đồng ý. Họ cùng nhau đứng dưới một tán ô, cùng xếp hàng chờ đến lượt mua đồ ăn sáng. Họ cùng nhau ngắm cảnh mưa bay với dòng người vội vã vào giờ công sở. Trong suy nghĩ, cái ước mơ vẫn đỗi mơ hồ này lại một lần nữa làm trái tim nàng nhức nhối hơn.

- Anh…

- Em…

Cả hai cùng lên tiếng một lúc và cùng gãi đầu chữa ngượng.

- Em nói trước đi. – Tú đề nghị.

- Không. Anh nói đi!

- Ừm. Đã bảo em mà. Không thích đôi co đâu nhé! – Tú nháy mắt.

- Ừ, thì… tự dưng em nhớ đợt mới lên Hà Nội. Lần đó buồn cười nhỉ, anh dẫn em đi ăn phở chửi đấy!

Tú cười thành tiếng: “Cũng xếp hàng hệt như vậy!”.

Thấy Hạ cười và hai má nàng đỏ bừng lên, anh nói tiếp: “Hôm nào em rảnh, anh ghé qua đón em. Cũng lâu lắm rồi mà!.

Hạ quay lưng lại với anh, cổ họng nàng nghẹn ứ. Anh đang đùa giỡn, trêu chọc nàng? Anh vờ như chẳng hay chuyện ngày qua. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng hoàn toàn khó nắm bắt. Nàng lặng thing.

- Vừa anh cũng định nói với em, kỷ niệm phở chửi đấy!

Gò má nàng lại đỏ bừng lên. Nàng cố làm lơ: “Ấy chết, đến lượt mình rồi, anh ăn nhiều xôi hay nhiều khúc?”.

Và câu trả lời của anh khiến nàng suy nghĩ: “Em cho anh ăn gì, anh ăn nấy…”.

Hai người rời khỏi đám đông, băng qua đám đất đá và xi măng để phục vụ cho công việc xây dựng chung cư, rẽ vào lối hẻm nhỏ thiếu ánh sáng… Mất gần mười năm phút đi bộ, căn phòng của Hạ mới hiện lên ở cuối dãy.

- Đưa chìa khóa cho anh, mưa và lạnh quá, da mặt em nhợt nhạt hết cả rồi.

Nàng chìa chùm chìa khóa ra phía trước, ngón tay anh lạnh toát trượt nhẹ trên ngón tay trỏ của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, anh nhìn nàng, trên môi anh là nụ cười hiền đầy cảm xúc.

Cánh cửa gỗ mở ra, Tú mạnh tay ép chặt người nàng vào bức tường đã tróc một vài mảng sơn. Khác với vẻ dịu dàng, trầm lặng thường thấy, gương mặt anh góc cạnh đầy sự cương quyết.

- Chuyện chết tiệt gì đã xảy ra, Hạ? Chuyện gì khiến em phải làm thế?

Mắt nàng mở to… và mở to hơn nữa. Túi đựng đồ ăn sáng cũng bị rơi bẫng xuống sàn nhà.

Cái cách mà anh đang gim giữ nàng như thể nàng đã bị chiếm hữu. Cái cách mà anh quan tâm nàng, hệt như thể, nàng là của anh. Lời nói của anh có sức nặng, và người nàng đang run lên.

- Em xin lỗi… xin lỗi… – nàng rối rít.

Chàng dứt khoát: “Đó không phải là câu trả lời mà anh cần. Làm ơn, anh cần ở em sự trung thực”.

Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên gò má nàng. Nàng không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với bất kỳ ai, những nỗi đau, những vấp ngã, những gánh nặng… Và với anh, nàng càng không được làm thế.

Anh nhìn sâu vào mắt nàng, quay trở lại với nụ cười mềm mỏng. Và nàng đột nhiên nhận ra, anh đang định hôn mình. Dù một phần trong nàng cũng mong muốn sự đụng chạm đó, song trong lí trí của nàng đột nhiên nhắc nhở, đêm qua, Badica và mọi thứ… Giữa hai người, mối quan hệ được đặt tên rốt cuộc cũng chỉ là trên danh nghĩa tình anh em, bè bạn. Anh sẽ trở về cuộc sống của mình, phải rất lâu sau đó mới tới thăm nàng, kèm theo một lý do gần như không bao giờ thay đổi: “Anh sắp về quê, em có muốn gửi gì về nhà không?” Và nàng? Chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa gỗ đằng kia, nàng sẽ là một người khác, xảo trá lẫn buông xuôi, gắng gượng để làm lu mờ sự tuyệt vọng đang đeo bám…

Nàng không có đường lùi. Càng về sau, bức tường lạnh toát càng làm tấm lưng nàng buốt đi. Nhưng anh vẫn chưa hôn nàng, dù cho khoảng cách của họ đang gần đến mức, nàng sẽ cho anh biết số lượng của những chiếc lông mi trên mắt anh, nếu như anh không để ánh mắt mình chìm sâu vào mắt nàng, với sự đắm say gần như là ngớ ngẩn.

Anh hiểu sự e ngại của nàng, những hành vi thiếu nhân cách, những hành động dễ dãi để được ký kết hợp đồng. Thậm chí, nó là sự xấu hổ và nhục nhã. Nhưng anh thì không, ý thức việc được hôn nàng không phải là mong muốn thể xác nhất thời bởi anh yêu nàng đã từ lâu, đậm sâu và hiểu thấu tâm hồn của người con gái này.

Chân mày anh co lại, ánh mắt anh nắm giữ ánh mắt nàng. Và anh nhận ra, sẽ thật không công bằng nếu anh cũng mong nàng đáp trả nếu nụ hôn vừa được trao tới.

- Anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra với em. Không hơn.

Anh nói sau khi buông lỏng cổ tay nàng. Nhưng kỳ lạ thay, anh nhìn thấy điểm sáng trong mắt nàng vừa chợt tắt. Và nàng quay nhanh người đi, hướng mắt mình xuống đường phố ngợp mưa bay cùng bàn tay siết chặt lấy những song cửa sắt buốt lạnh.

- Đã có nhiều chuyện xảy ra và em không biết nên bắt đầu câu chuyện này như thế nào nữa? – Nàng thẫn thờ nói. Những gì anh chứng kiến vào đêm qua, chẳng lẽ nó còn không đủ để phải tìm thêm một lời giải thích cô đọng hơn?

- Anh ghét cái kiểu ngạo mạn này của em. – Anh nói như quát nạt và đi về phía nàng đứng. – Anh chỉ thắc mắc một điều, kinh tế của gia đình em dư dả, bố mẹ em đang ở tuổi hưu, vui cảnh với chùa chiền, vậy vì sao em lại làm thế?

Hạ quay người lại, cố mỉm cười và ép giọng mình để nghe nó được bình thường hơn:

- Anh đưa em đi mua đồ nhé? Em cần mua thuốc để bố mẹ sắc uống.

- Tất nhiên! – Anh gật đầu. – Anh sẽ đưa em đi, bất kì nơi nào em muốn.

- Cảm ơn anh! – Nàng ngập ngừng.

Ngồi trên xe máy, trùm chung một chiếc áo mưa đôi, nàng thấy hạnh phúc hơn là ngồi trên xế hộp đen, được chắn gió kỹ càng và nồng nặc mùi nước thơm. Họ cùng đi qua những phố hàng Bông, hàng Gai, rồi rẽ vào một quá kem, cùng nhau nhâm nhi những thìa kem lạnh giá trong lúc chờ cơn mưa ngớt hạt hẳn. Nàng lấy lại sự tự tin, ngạo mạn thường ngày và cười toe trong khi anh ngỏ ý muốn chụp ảnh cho nàng. Như tuổi thơ dội về với sự hồn nhiên đến vụng dại, nàng leo trèo lên mấy gốc cây si to vươn dài trên mặt hồ Hoàn Kiếm tạo dáng; hay bám tay giữ chặt những cành liễu xanh mướt rũ dài; vẫy tay cười tươi với anh khi nàng đứng trên cầu Thê Húc chụp chung với một cô dâu đang trong buổi chụp hình cưới. Nàng mở tung áo khoác ra vì nóng, hai má nàng đỏ bừng lên vì sự di chuyển liên tục.

Dù đã từ lâu lắm rồi, nụ cười bị đánh rơi cũng không thế nào vô tình quay trở lại, bám riết và ngự trị trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Là vì có anh, dù cho khoảnh khắc đó chẳng mấy tốt đẹp đi nữa, cũng là vì anh, nhờ có anh.

Nhưng nụ cười của nàng chợt tắt lịm, nỗi sợ và sự âu lo lại bắt đầu đeo đẳng nàng. Ở ngay trước mắt, Tài nhìn nàng với sự giận dữ được ghìm chặt trong đôi mắt mở trừng dù cho anh ta đang cùng ăn uống với một vài khách hàng khác. Nàng lẩn mình sau gốc cây sấu to xù, ánh mắt hăm dọa của Tài mới từ từ chuyển đi hướng khác.

- Em không sao đấy chứ? – Tú chạy nhanh về phía Hạ đang đứng rồi kéo nàng ngồi xuống ghế đá cạnh đó. – Nghỉ thôi, nhìn em kìa, mệt lử rồi ấy.

Anh không biết sự hiển hiện của người đàn ông đó. Nhưng anh nhìn thấy giọt mồ hôi túa ra trên trán nàng và biết ngay nàng đang lo sợ điều gì đấy.

- Cười lên đi. Sống vui vẻ, thỏa chí đi cô gái ạ! – Anh ấn chai nước khoáng vào tay nàng rồi nhìn thẳng ra hồ nước. Buổi gần trưa, trời đông Hà Nội vẫn lặng gió và vòm mây xám ngắt trông đến tẻ nhạt.

Qua bức tường chắn là bả vai anh, nàng trộm nhìn về phía nhà hàng hải sản, thật may, chúng đang được nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng uống ngụm nước dài và trộm nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh của anh. Nàng vờ hỏi:

- Anh có bao giờ sợ ngày tận thế không?

- Tất nhiên là có.

- Anh sợ điều gì nhất?

- Chưa dám thổ lộ tình cảm, chưa tình yêu, chưa gia đình…

Nàng biết, anh đang làm tất cả để nàng cười… Nhưng không thể, nàng rơi bẫng xuống hố sâu của sự tuyệt vọng và bì bõm ngoi lên để hớp lấy không khí.

- Lúc đầu, em cũng sợ như anh, bởi em chẳng có gì cả nhưng đã vội vàng đánh mất nhiều thứ nếu không muốn khẳng định là gần như tất cả. Nhưng suy cho cùng, tận thế thì đã làm sao? Nghèo sang, quyền tước, danh vọng? Tình yêu, bế tắc, thiên đường hay khổ đau?… cũng về chung một mối. Chẳng còn ai hơn ai, mất hết đi những ganh đua, sân si ở đời… nên em chẳng sợ. – Nàng sụt sùi.

Tú đưa tay ra phía sau và kéo đầu nàng dựa vào vai anh. Nàng không ngăn hành động đó và chiều theo sự dịu dàng của bàn tay rắn chắc ấy. Qua những sợi tóc xõa che hờ đôi mắt, nàng ngước nhìn anh với sự biết ơn và lòng cảm thông sâu sắc.

- Hôm qua, Tùng đến gửi thiệp cho anh à? An Di đã nói với em khi cô ấy nhìn thấy anh nhưng không dám gọi tên, sợ không tiện.

- Anh cũng vậy. Cứ tưởng cô ấy phải vài năm nữa mới lấy chồng, ai dè lại nhanh thế?

- Sao anh không trả lời câu hỏi trước của em? – Nàng ho khẽ và ép đầu vào vai anh. Nàng mỉm cười nhận ra, mình nhỏ bé, vừa khít đến hoàn hảo khi vòng ôm của anh đang bao quanh và giữ chặt lấy.

- Ừm. Có thiệp. Vào tối mai đấy!

- Anh ấy vẫn thế anh nhỉ?

- Em buồn đấy à?

Nàng bật cười vì câu hỏi của anh. Thẳng thắn, rõ ràng đến mức làm người nghe phải khó chịu. Nhưng nàng thích thế. Bởi nàng ngán ngẩm những lời động viên và tự tô vẽ tương lai sáng lạn… để rồi anh ta cũng bỏ rơi nàng trong một ngày thu đẫm nắng, gió và hoa.

- Em đang vui! – Nàng ngước mắt nhìn anh. – Vào lúc này… – nàng nói thêm.

Niềm vui đó sưởi ấm trái tim anh, dù cho câu nói cảm thán của nàng không huỵch toẹt hệt như câu hỏi thẳng thắn trước đó. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng, ở đó là những điểm sáng như những nụ hồng sớm mai đang chờ được bung cánh.

Và nàng không thể ngăn được mình trước cái nhìn tràn đầy sự yêu thương ấy. Vào chính lúc này, nàng biết, nàng thích anh. Cùng với cái nhìn kiên định nắm giữ mắt nàng, những ngón tay anh ép chặt vào bờ vai gầy, dần thả lỏng ra, rồi chạy dài xuống mu bàn tay, lòng bàn tay, miết nhè nhẹ. Nhưng anh nhận ra… biểu cảm trên khuôn mặt nàng bởi nó hàm chứa mọi điều mà nàng vẫn luôn lẩn tránh: hi vọng nhưng khiếp sợ, đắn đo nhưng không dám tước bỏ, rung động nhưng chỉ muốn chôn chặt mọi đam mê.- Anh xin lỗi vì sự tức giận đột ngột vào buổi sáng ngày hôm nay! – Giọng anh dịu dàng hệt như thể muốn dỗ dành một đứa trẻ. – Nhưng đêm qua, anh đã hoàn toàn mất ngủ. Em hệt như ác mộng đối với anh. Anh sợ hãi khi những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn trong trí nhớ của mình. Anh nghĩ, anh cần phải đến chỗ em, không hiểu mình cần biết những gì và rồi anh hành động như một kẻ mất trí.

Đầu nàng tách ra khỏi vai anh, chầm chậm nhưng dứt khóat. Cổ họng nàng khô khốc, tâm trí nàng trống rỗng, ánh mắt nàng như tê dại và mờ đi như bị ảo giác. Nàng đã nghĩ nếu được thứ tha cùng với lòng cao thượng vốn có, anh sẽ ở bên nàng, yêu nàng. Nhưng cái bóng của quá khứ là quá lớn, rồi anh cũng bỏ đi vào một ngày không xa? Hơn ai hết, nàng hiểu ý nghĩa của cụôc tình một đêm là thế nào? Và nếu nàng đồng ý lên giường với anh, hành động này thật vô nghĩa, mờ nhạt, hời hợt… tất cả chỉ là sự khám phá lẫn nhau của hai con người, chứ không phải là cảm xúc yêu thương.

- Anh nên làm thế! – Nàng thở dài và ngả người ra sau ghế. – Đó là những điều tồi tệ em đã trải qua. Giống như việc, những ca sỹ luôn tự hào nếu được ông bầu của mình chú ý, nịnh bợ vậy. Và họ mặc xác những cái nhìn khinh miệt, hay lời chỉ trích của người ngoài cuộc. Em giống họ, vậy thôi!

Anh muốn tát vào mặt nàng vì những câu nói hợm hĩnh đó. Đừng tưởng sự cứng rắn của nàng đang cố tình phô diễn có thể hạ thấp và phủ nhận tình yêu của anh đối với nàng. Đừng tưởng sự hằn học trong giọng nói mà nàng cố thốt ra có thể làm anh bị xúc phạm, bỏ đi và coi thường nàng. Anh đang ở tuổi hai mươi tám, anh nhìn nhận cuộc đời để tìm ra hai mặt đúng – sai, lợi – hại, và tìm cách đối phó, khác với nàng – người chỉ biết đày đọa mình vào một con đường cô độc, dẫu cho đó là thất bại hay thành công.

Trước khi anh thốt ra những lời tiếp theo, nàng đã đứng dậy đề nghị: – Trưa rồi, anh đưa em về nhé. Em còn phải qua công ty mang tài liệu về nhà làm nữa.

Nàng lại ngồi xuống theo lực kéo của tay anh. Nàng sẽ hôn anh nếu đôi môi anh đòi hỏi cần được chạm vào môi nàng. Nhưng nàng biết, anh là người đàn ông đứng đắn, lịch thiệp, anh sẽ không bao giờ có những cử chỉ thân mật quá đà ở chốn đông người. Và đúng như nàng nghĩ, anh áp hai bàn tay nàng vào hai bên má mình, một sự ấm áp kỳ diệu ngấm ngầm len lỏi vào xương tủy.

Nàng hiểu điều này có nghĩa là gì? Cảm giác khi da thịt nàng sẽ khiến anh nhớ mãi…

Nước mắt nàng cứ thế trào ra, lem thành từng vệt khi gió đông lùa tới, và từ từ hong khô đi…

***

Hạ sẽ không kiểm soát được cảm xúc và sự ham muốn của mình, nàng cảm ơn và đưa ra một lý do miễn cưỡng để từ chối lời đề nghị của anh:

- Em có thể tự lên nhà được, cảm ơn anh!

Anh gật đầu nhìn theo bóng dáng nàng khuất sâu vào cuối con hẻm rồi mới quay đầu xe đi. Những giọt nắng đầu tiên qua nhiều ngày ảm đạm cũng chịu rọi xuống qua những vòm cây, lưa thưa đổ xuống sưởi ấm trái tim anh.

Bờ vai nàng co rúm lại. Cửa phòng bị bật khóa. Qua khe cửa, nàng nhìn thấy Tài đang ở trong phòng, cùng với đó là chai rượu đã gần hết.

Trước khi nàng có thể chạy trốn, tiếng điện thoại trong túi áo nàng đổ chuông nghe đến chói tai. Như bắt được tín hiệu trong lúc đang rình mồi, đôi mắt đẫm lửa của Tài mở lớn, nhìn thẳng tới lối cửa ra vào. – Mở cửa ra. – Tài quát lớn.

Cửa phòng không động đậy. Tiếng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

- Đi vào đây! – Hắn quát lớn bằng sự giận dữ gần như muốn nuốt trọn nàng.

Dùng tay áo lau sạch nước mắt, Hạ trở vào phòng trong sự sợ hãi.

- Em đang định qua công ty lấy tài liệu. Em đang định gọi…

Chưa dứt lời, nàng giật bắn người khi nhận thấy chiếc ly vừa bay qua vai nàng, chạm mạnh vào cánh cửa cùng tiếng vỡ toang lạnh người.

Tài đứng dậy, đi về phía nàng. Anh là giám đốc của nàng, anh chưa có gia đình, anh yêu nàng theo cách phân chia da thịt trên cơ thể nàng qua những mối quan hệ làm ăn. Anh không sở hữu một cái bụng lớn, ngược lại, vẻ nam tính của anh đã khiến nàng đổ gục ngay từ lần gặp đầu tiên. Và cũng như nàng, anh yêu nàng với thời gian nhanh đến kỷ lục. Nhưng vì vô tình đặt chân vào lối cấm, họ đều trở thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào mà cả hai đều không hay biết.

- Em đang phản bội anh! – Anh gào lên. – Đồ phản bội!

Nàng thở dốc. Nàng nghĩ rằng, anh sẽ giáng vào mặt nàng những cái tát nảy lửa, anh sẽ lôi nàng lên giường và yêu cầu nàng phải ở trên người anh. Nhưng ngược lại, anh xả những giận dữ, bực tức vào chiếc ly thủy tinh vô tội, anh đay nghiến, mắng chửi nàng là kẻ phản bội.

Nàng không nhếch môi cười nhạt. Nếu ngày đó, cả nàng và anh đều không sa ngã vào những phi vụ làm ăn thì anh vẫn yêu nàng, vẫn thủy chung với nàng, vẫn bao bọc nàng. Nàng biết rõ điều này. Tim nàng đau nhói.

Nàng khóa chốt cửa phòng, rũ bỏ áo khoác và khăn len treo lên dây phơi bên cạnh. Tiến lại gần, nàng ngồi thụp xuống nền nhà, khoanh hai tay lên đầu gối anh và áp má mình lên đó. Giá như chưa từng có ngày ấy thì có lẽ bây giờ, nàng và người đàn ông này đang cùng nghĩ về tổ ấm, cùng căn bếp quyến rũ mùi thức ăn hay những đứa trẻ đã và sẽ chào đời.

- Em xin lỗi! – Hạ nuốt nghẹn. – Anh nên điện thoại cho em. Em sẽ về sớm, đi chợ và nấu ăn.

Tài không chửi bới, cũng không nặng lời. Những ngón tay anh ép chặt lại thành nắm đấm và đập mạnh lên bề mặt bàn gỗ, từng nhát một.

Nàng không ngạc nhiên, nàng đã quá quen với những lần mà anh nổi giận. Và lần này cũng vậy, nàng không ngăn cản nếu việc này có thể khiến cho anh hiểu, tình yêu của nàng dành cho anh đã không còn như những ngày đầu.

Nhưng lần này thì khác, anh nổi giận vì nàng dám đi cùng một người đàn ông mà anh không quen. Anh không cho phép nàng làm thế! Điều này đồng nghĩa với việc, nàng đang cố tìm đường trốn chạy khỏi sự giam lỏng của anh. Anh nghĩ, nàng cũng cần tiền như anh mà quên đi một điều rằng, có những đêm, đầu nàng ép vào ngực anh và nước mắt chảy ướt đẫm ga gối.

Anh dừng việc đổ sự giận dữ của mình lên mặt bàn gỗ. Anh nhìn bàn tay mình, máu túa ra, bám đầy trên mảng da, che mờ hết những vết xước.

Hạ vịn người vào góc giường và đứng dậy. – Để em giúp anh! – Nàng nói trong lúc mở ngăn kéo bàn lấy cồn, thuốc mỡ và bông băng.

- Anh đưa tay đây cho em!

Không chờ phản ứng từ Tài, Hạ kéo tay anh về phía mình. Nàng dừng vài giây nhìn đám máu bê bết rồi lặng người đi. Đổ cồn vào bông, nàng sát trùng vết thương một cách cẩn thận.

- Nó làm anh đau?

- Đau. Rất đau.

- Anh làm mình đau như thế, để làm gì? Sao anh không đánh em ấy, thật là…

- Anh thử xem em sẽ đau hay là thỏa mãn vì vết thương trên cơ thể của anh.

Nàng cắn môi và không thể nói được lời nào.

Đổ thuốc mỡ lên miếng bông, Hạ miết nhẹ theo chiều dài của vết thương không mấy nguy hiểm và băng lại một cách chắc chắn.

- Đừng nổi giận nữa nhé! Em đã về. Em sẽ không đi nữa đâu.

Hạ thu dọn đồ đạc vào chiếc khay inox, toan bước đi ngay nhưng Tài đã kéo mạnh cánh tay của nàng. Khác với mọi ngày, anh lặng thinh, không nói gì, tay anh vẫn giữ lấy khuỷu tay nàng.

Nàng mỉa mai:

- Em rất mệt. Và tối nay em phải đi gặp ông Trương. Em biết, hợp đồng lần này có thể nuôi sống công ty trong vòng hai quý.

Tài gật đầu, hiểu cái giọng điệu chua cay mà nàng ám chỉ. Một nụ cười khe khẽ trên đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên. Anh nhớ, lần đầu tiên gặp nàng, anh cũng đã yêu ngay cái vẻ cong cớn mà đầy bản lĩnh ấy. Và bây giờ, sự cao ngạo này đã đập thẳng vào cái kế hoạch đen tối của anh.

- Nhưng anh vẫn muốn em! – Bàn tay anh siết mạnh vào khuỷu tay nàng.- Em không căm ghét anh nhiều đến mức ấy chứ?”

Hạ ấn mạnh những ngón chân trần xuống sàn… – Không. Sẽ được. Không phiền gì cả. Sự căm ghét cũng chẳng có lý do gì để khiến em từ chối đòi hỏi của anh.

- Vậy thì lên giường. Và cởi quần áo ra! – Tài đề nghị.

Nàng giật lùi lại. Mới đây thôi, nàng còn nghĩ, anh có quan tâm và dành thời gian để ý đến cảm xúc của nàng đâu? Nhưng bây giờ, mọi thứ sụp đổ như bong bóng xà phòng…

- Em cần tắm rửa. – Nàng lạc giọng nói.

- Tất nhiên. Và gột sạch mọi sự đụng chạm với thằng ranh đó đi! – Anh cau có rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.

Không khí ngoài ô cửa sổ có vẻ ấm hơn. Tài mở chốt cửa sổ để nắng mới lùa vào phòng. Tấm ri đô in hình những bông hoa dại vừa khẽ đung đưa. Anh cởi bỏ lớp áo khóac ngoài, nhìn cơ thể mình được che kín trong chiếc áo sơ mi trắng. Anh có cơ thể mà nhiều người đàn ông phải ghen tị, cũng như việc khiêu khích và làm dấy lên ham muốn của những người phụ nữ. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn cô đơn.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ, anh châm một điếu thuốc mới, từng luồng khói mỏng phả ra.

Một lát sau, tiếng vòi nước trong phòng tắm mới chấm dứt. Dù không ngoảnh đầu lại, mọi giác quan của anh đều đang hướng thẳng về chốt cửa đấy.

Nắm cửa vừa xoay, tiếng cách nhỏ báo hiệu nàng sẽ bước ra. Nhưng không tiến về phía anh đang ngồi, nàng dựa lưng vào cửa, giọng thì thầm: “Em cần sấy khô tóc”.

Anh gật đầu khe khẽ, quăng phần còn lại của điếu thuốc ra ngoài ô cửa sổ. Đứng dậy dứt khóat, anh trả lại nàng bàn trang điểm còn trộn một chút mùi hăng hắc của thuốc lá. Chiếc đệm lún xuống dưới trọng lượng của anh. Anh nhấp nháy mắt một cách mệt mỏi, đưa tay với lấy xấp tài liệu và xem chúng khá qua loa.

Qua chiếc gương ở bàn trang điểm, nàng ngước nhìn anh, sự mệt mỏi hiện lên một cách rõ rệt. Suốt nhiều ngày qua, lần đầu tiên, nàng muốn hôn lên trán anh, an ủi dỗ dành anh để sự mệt mỏi được vơi đi chút ít. Nhưng anh sẽ không cho nàng cơ hội bởi từ rất lâu, anh và nàng đã không còn nghĩ đến bất kỳ một mối ràng buộc nào qua mỗi lần ân ái nữa.

Tiếng máy sấy tóc kêu xộn xạo. Anh nhìn nàng từ phía sau. Mái tóc đen dài đang xõa mềm mại, dáng người nàng rõ nét trước luồng sáng mạnh nhất đang chiếu thẳng vào căn phòng, những đường cong tối mờ của cơ thể vừa đủ hiện lên dưới chiếc váy ngủ. Nếu là ngày qua, ngày trước đó nữa hay lùi lại theo chiều sâu của lịch sử, chắc chắn anh đã hành động khác, quăng chiếc máy sấy lên bàn, ném nàng lên giường và sở hữu nàng không quá hai phút. Nhưng giờ phút này khác hẳn, anh nuốt nghẹn, kiên nhẫn và dò xét sự quyến rũ của nàng, nhấm nháp nàng chỉ qua đôi đồng tử của anh.

Rốt cuộc, nàng cũng xong, bặm môi đến bên giường và chui xuống chăn. Nàng đã không định làm thế, bởi mọi lần, chắc chắn anh đã yêu cầu nàng bằng cách quát lên nhưng chíêc áo sơ mi anh vẫn mặc trên người và nàng nghĩ việc mình cởi bỏ váy ngủ ở dưới lớp chăn có lẽ cũng không làm anh khó chịu.

Việc đầu tiên anh làm là lùa tay vào dưới tấm chăn, túm lấy phần vải xòe của chiếc váy ngủ và kéo nàng về phía anh. Hạ cắn môi rồi gồng người lên vì nghĩ, anh rốt cuộc cũng mãi mãi chỉ là một con hổ đói khát. Nhưng ngược lại, hơi thở của anh cũng đứt quãng. Anh lăn người lên phía trên nàng, cách nhìn của anh như thiêu đốt mọi tế bảo mẫn cảm nhất trên làn da trắng mịn. Anh sẽ không có được nàng chỉ trong hai phút, chắc chắn, anh sẽ hành hạ nàng, lâu, thật lâu.

- Em có biết, lần đầu tiên chúng ta ở trên chiếc giường này là khi nào không? – Anh lẩm bẩm, răng anh cọ vào cổ nàng.

- Em không quên. – Nàng thở dốc. – Em biết, đó đã từng là một khởi đầu hoàn hảo… nhưng…

Hạ nhớ như in, Hoa – em gái của nàng đã đến đây và khóc lóc như thế nào. Nàng không nghĩ từ khi bỏ nhà đi, con bé lại trở lên hư hỏng, nghiện ngập đến thế. Nó rên rỉ: “Bọn chúng sẽ giết em, nếu em không có tiền trả”. Nàng gắt lên: “Tao sẽ đi báo công an và tống mày vào trại cai nghiện”. Nó cười mỉa mai: “Chị là kẻ khốn khiếp. Em sẽ phải vào tù đấy, chị có biết không hả? Chúa ơi! Em không muốn điều này. Thực sự, em không cố tình đâm xe vào họ đâu…”

Nhưng về sau này, nàng còn biết thêm lý do mà con bé đâm xe vào người khác là lúc đang trên đường chạy trốn vì cướp xe của một người dân. Lúc đó, Tài đã giúp nàng mà không đòi hỏi gì cả. Nàng nghĩ, anh là đấng cứu thế của nàng, mạnh mẽ, đẹp đẽ và vĩ đại.

- Vậy em còn nhớ lần thứ ba khi em đến nhà anh không? – Anh vùi mũi vào mái tóc nàng. Kể từ lần đầu tiên ấy đến bây giờ, anh mới cảm nhận rõ nét, tóc nàng có mùi thơm dịu, dày, mềm và dễ dàng lùa cả bàn tay vào, ve vuốt.

- Em có. Em không ân hận gì cả. Em rất mừng vì sức khỏe của ba và em trai đã tốt lên nhiều.

Sau đó không lâu, bố Tài lâm bệnh nặng vì căn bệnh ung thư; em trai anh bị hỏng một quả thận và cũng có người đồng ý bán. Hoàn cảnh như trêu ngươi nàng, thách thức anh và treo bản án tử hình cho chính tình yêu vừa mới bắt đầu.Lần ký hợp đồng đầu tiên thắng lợi, nước mắt nàng trào ra và cầu xin “sự giận dữ của anh hãy đổ lên người em và nếu có thể tha thứ…” khi một gã đàn ông bắt gặp nàng tình tứ với ông Tống trong quán bar. Nhưng anh đã không vị tha như thế, những giấc mơ hằng đêm cứ ám ảnh anh về những cú đụng chạm quá đà từ khách hàng đối với nàng. Và anh ngu ngốc, anh lẩn tránh nguyên nhân xuất phát vần đề và nhầm lẫn trả thù với tương lai. Hết lần này đến lần khác, anh và nàng dần dà không đủ mạnh mẽ để dứt khoát buông tay nhau, ngược lại, họ hành hạ tâm hồn nhau mỗi khi có thể. Anh xúc phạm nàng và nàng cũng huỵch toẹt vào cái danh dự của anh.

Anh chìm đắm vào cái nhìn của nàng. Anh không thể làm nàng đau dù rất muốn. Anh chỉ biết rằng, bên dưới anh, nhịp đập của trái tim nàng cũng bất thường và không đều đặn. Anh hôn lên cằm, cọ răng vào khoảng ngực mềm. Từ đó, anh đi xuống thấp hơn, thấp hơn…

Anh hỏi trong khi đang rối rít hôn nàng: “Em có biết ai đang chiếm hữu em không?”, tiếp đến là cởi chiếc khuy váy của nàng phía bên hông.

Nàng biết, khoảng vài giây sau, cơ thể của cả hai sẽ chạm vào nhau, mọi ngóc ngách…

Nàng im bặt, anh đang là chính anh, người mà nàng yêu thương say đắm của những ngày dã qua. Anh đang diễn kịch với nàng? Anh đã không còn là anh từ nhiều tháng nay! Chắc chắn, anh đang vờ vịt và nịnh bợ nàng? Nàng không biết…

Nàng nhắm chặt mắt khi tay anh di chuyển xuống hông. Anh lẩm bẩm: “Cứ tưởng tượng anh là thằng nhãi ranh đó đi. Không sao cả”.

Mọi giác quan trên cơ thể nàng muốn thét lên. Anh đang hạ nhục nàng, bất kể nàng đang ở bên anh.

Anh cười và hôn nàng. Anh lấy làm tiếc vì khoảng thời gian trước kia: “Chúng ta đã mất quá nhiều thứ, ngay cả việc nói chuyện với nhau cũng thật khó khăn”.

Những ngón tay nàng bặm chặt vào vai anh nhưng anh không để nàng làm thế, không chiều theo sức ép của tay nàng, anh chồm người lên, vẫn để một khoảng trống cho cả hai:

- Em có muốn dừng lại chuyện này không?

- Chuyện này?” – Nàng nghi hoặc rồi lắc đầu. Nàng muốn anh nhiều hơn sau hàng tá những cử chỉ vuốt ve, khiêu khích mà anh đã đổ lên người nàng. Nàng mở khuy áo anh, không hối hả…

- Em muốn tiếp tục…

- Cái gì tiếp tục? – anh để môi mình áp vào môi nàng.

- Anh…

Thế là đủ. Anh hiểu. Anh thì thầm trong lúc cởi váy ngủ của nàng…

- Em có quên không, khi chúng ta rời khỏi nơi này?

- Đó là một phần của cuộc đời em, dù có ra sao… – Nàng bám lấy vai anh kéo anh xuống.

Những ngón tay anh như có ma lực, chầm chậm nhưng chắc chắn, di chuyển đến điểm nhạy cảm của nàng…

- Vậy em vẫn nhớ, anh từng là ai chứ?

- Cầu Chúa! Em mong mỏi, anh sẽ tìm được em, chính con người em!

Nàng hạnh phúc đón anh đến với nàng. Nàng cắn vào vai anh để không bật ra những tiếng rên nhỏ. Cảm giác được lấp đầy bởi anh khiến nàng sống lại sau nhiều ngày tăm tối. Anh hành hạ nàng với những cái vuốt ve dài, chầm chạp. Nàng bơi trong khoái cảm, đầu óc không còn toan tính được – mất gì kể từ ngày anh bước vào cuộc đời nàng.

- Anh đang làm gì thế này? – Anh lẩm bẩm ngay cả khi anh vẫn đang xâm nhập vào cơ thể nàng.

- Anh đang tìm lại chính con người em.

- Vậy sao? Thế còn em?

- Em tìm anh… chính anh.

Anh nở một nụ cười buồn. Và nàng nhận ra cú thúc cuối cùng của anh, của hơi thở nặng nhọc bên tai nàng. Anh là anh của trước đó, có sức mạnh phá hủy nàng… và nàng chìm ngập trong trạng thái kích động đến run rẩy. Nàng muốn tìm lại chính bản thân mình, cũng như muốn bù đắp và vùi lấp cho sự tổn thương của nàng bấy lâu nay.

Má anh dụi vào cổ nàng: – Bây giờ, em là của anh!Trở lại bàn trang điểm, Hạ nhìn mình trong gương. Ngón tay rờ theo đôi môi mềm và lạnh, nàng đưa mắt nhìn Tài, nàng nhận ra giấc ngủ của anh hôm nay sâu hơn, bình yên hơn. Nhưng nàng không thể cười nổi, nàng biết… khi tỉnh dậy, anh lại là anh của ngày hôm qua, sắt đá và ghim giữ nàng để phá hủy như anh đã từng thế! Nàng còn biết, hợp đồng cần phải ký kết vào đêm nay đang chờ nàng.

Vén tóc sang hai bên vành tai, nàng bắt đầu thoa kem dưỡng, kem lót, phấn nền…

Cho đến khi Tài tỉnh giấc, trước mặt anh, nàng đã quần áo và phấn son đủ đầy. Anh không nói gì, rời khỏi giường và bước vào phòng tắm. Nước chảy xối xả vào bồn. Anh ngâm mình thật lâu.

Chiếc khăn tắm che ngang người anh, mái tóc ngắn vẫn chảy li ti từng giọt. Nàng với một chiếc khăn treo kế bên và đưa nó cho anh.

- Anh coi chừng bị cảm đấy!

- Ừ! – Anh đáp. Ngồi vào ghế gỗ, anh nhìn khuôn mặt nàng trong gương:

- Em cần phải đi đâu à?

- Anh quên à? Badica! – Nàng trả lời rất nhanh.

- Ừ. – Anh lại gật gật đầu. – Sấy tóc giùm anh đi!

Nhưng khi nàng vừa mới đến gần, anh đã mạnh tay kéo người nàng ngồi lên đùi mình.

- Vậy tại sao em lại nói những điều đó với anh, Hả?

- Em nghĩ anh sẽ quên ngay khi rời khỏi giường.

Anh cười đầy châm biếm, đẩy mạnh nàng ra khỏi người anh.

- Em xin lỗi. Em đã không nghĩ gì… – Nàng chậm rãi nói.

- Chết tiệt. Im đi. Và làm ơn đừng nói gì từ giờ cho đến lúc đó nữa. – Anh gầm lên:

Nàng im lặng nhìn khuôn mặt hằn học của anh qua cửa kính xe. Anh bực tức, với tay lấy cuốn tạp chí đập thẳng vào chiếc gương. Cả người nàng run rẩy. chiếc xe lao đi vun vút…

- Dừng lại đi. Dừng lại… – Nàng hét lên trước sự mất kiểm soát của anh. – Chúa ơi, anh, kìa… nhấn phanh đi… Tài? Anh…

“Rầm” một tiếng thật mạnh, cả chiếc xe chồm lên vỉa hè, đâm thẳng vào thùng rác kế bên đường.

- Anh bị điên rồi! – Hạ hét lên khi cả đầu nàng đập mạnh xuống thành xe. -Anh bị điên rồi!

- Chết tiệt. Đồ điếm. Xuống ngay. – Tài đập tay vào vô lăng.

Hạ đẩy cửa xe, dứt khoát. Cơn gió đêm lạnh buốt ôm lấy cơ thể nàng ngay lập tức. Tiếng giày cao gót hối hả nện xuống mặt đường.

Tài dõi nhìn theo, đầu anh muốn nổ tung…Trong anh có cảm giác nàng sẽ bỏ đi và sẽ vĩnh viễn không trở về. Đêm tối, gió lạnh đang quấn chặt nàng, cuốn nàng vào dòng xoáy hun hút ở cuối con đường nơi xa…

Anh đẩy cửa xe, chạy nhanh trên đường phố đêm. Tài nhìn thấy bóng dáng Hạ mở ảo đang chuyển động. Anh gồng mình và chạy nhanh hơn, lao về phía nàng, tóm lấy vai nàng và đẩy mạnh cả người nàng sang bên.

Cơn mưa vẫn trút xuống, ướt đẫm cả con đường, cả hai cơ thể quấn lấy nhau, lăn tròn nhiều vòng trên mặt đường trơn trượt. Đến cả khi cả hai thở hổn hển vì đã thoát chết… họ mới nhận ra chiếc xe ô tô lạ lẫm kia đã phóng đi rất xa…

Nàng khóc òa, bám víu lấy vai anh:

- Sao anh không để em chết đi? Anh cứu em làm gì cơ chứ?

- Đồ điên! – Tài gắt lên để cố giấu tiếng cười vì câu nói của nàng. – Em không nên thoát khỏi cuộc đời anh. Dù ngày mai có ra sao thì em cũng phải chết bên anh, rõ chưa, đồ ngoa ngoắt?

Anh kéo nàng đứng dậy, choàng áo khoác của anh lên vai nàng.

- Giờ em muốn đi đâu?

- Badica.

- Cái gì cơ? – Anh hét lên.

- Badica. – Nàng nhắc lại.

Anh điên lên… rồi nhấc bổng nàng ấn vào trong xe. Chiếc xe cứ thế lao đi. Badica đang gần kề.

Nàng hít thật sâu, không nhìn anh mà bước thẳng vào trong. Nàng nhận ra lão Trương ngay lập tức. Ông Trương đứng dậy khỏi ghế, dang hai tay để ôm lấy nàng. Nhanh như chớp, Tài đấm thẳng vào khuôn mặt rỗ hoa của người đàn ông đó. Anh kéo nàng chạy nhanh ra lối cửa sau. Cánh cửa đóng cái rầm.

- Cô có nghe rõ không, Nguyễn Nhật Hạ? Bây giờ, em là của anh!

Nàng chồm người lên để hôn anh nhưng anh vẫn rít lên, ấn mạnh nàng ngồi xuống ghế. – Giờ thì nghe rõ đây, chúng ta phải ra sân bay ngay bây giờ.

- Nhưng sắp đến giờ tận thế rồi mà! – Nàng vờ vịt, trái tim nàng đập nhanh hơn. Nàng yêu anh như những lúc này.

- Sợ chết à? – Anh nhìn một nửa khuôn mặt nàng trong đêm tối. Chần chừ một lúc, anh kéo nàng sát vai mình: – Anh không đẩy nữa, em cũng đừng buông, nhé!

- Em không sợ đâu vì anh đang ở đây mà! – Nàng hôn vào má anh. – Anh sợ tận thế không?

- Nhảm nhí!

- Anh có ước gì không nếu chỉ sống được vài giờ nữa?

- Anh chẳng ước hay nghĩ gì cả. Chỉ mong tận thế đồn thổi qua đi, anh sẽ làm được nhiều thứ, cùng với em.

Khác với Tùng, khác với câu trả lời của Tú, duy nhất Tài – người cho nàng đáp án trùng với những suy nghĩ của nàng. “Phải” – Nàng vùi đầu vào ngực anh, mắt nhắm hờ: “Bây giờ, em là của anh”.

Hết

clic vào đây để Tải phần tiếp theo

Đăng nhận xét

Truyện sex